Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thu Hà Nội nồng nàn hương hoa sữa


 Hà Nội ngày thu tháng 9, lá vẫn chưa vàng, chỉ có mùi hoa sữa đang êm đềm rụng xuống...

 Hoa sữa… mùa lá rụng 1

Hà Nội. Tháng 9. Mùa thu…

Hương hoa sữa bất chợt trầm mặc, ùa ã trên từng con phố. Nhắm mắt lại vẫn thấy mùi hương len lỏi đâu đây. Ký ức chôn vùi chẳng ngăn được mùa thu. Nỗi nhớ thương chẳng giấu được mùi hoa sữa.

Tôi thích gọi mùa thu là "fall", mùa lá rụng, theo cách gọi của dân Mỹ. Nghe đã thấy thật… mềm lòng. Mùa thu, mùa lãng đãng nhất trong năm xứng đáng để người ta thả mình vào sâu trong cảm xúc.

Hà Nội ngày thu tháng 9, lá vẫn chưa vàng, chỉ có mùi hoa sữa đang miệt mài và êm đềm rụng xuống, khiến cho người ta chỉ muốn nhắm mắt và ngã vào đâu đó thật êm.

Ngã vào đâu? Những ngày Hà Nội khe khẽ chớm thu, tôi thích ngồi một mình ở quán cafe cheo leo bé xíu nhìn ra một góc hồ Gươm, ngắm những mảng lá lộc vừng đang dè dặt chuyển mình sang sắc vàng nhàn nhạt.

Đôi khi, đi bộ dăm ba bước từ Đinh Lễ ra sát mép hồ cũng cảm nhận được tầng tầng khí lạnh nhẹ nhàng tản lên từ mặt nước, thấm vào lớp áo cardigan mỏng mảnh. Bất giác, bàn tay bỗng thèm được nắm chặt tay ai…


Hoa sữa… mùa lá rụng 2 


Bạn tôi bảo: "Nhớ mùa thu Hà Nội, muốn trở về đón mùi hoa sữa". Tôi chỉ hỏi: "Bạn có đang vui không? Nếu cô đơn, đừng tới Hà Nội vào những ngày hoa sữa trổ bông". Mùi hương ấy vốn dĩ có lẽ không buồn, nhưng ai bảo hương buông vào mùa lá rụng, mùa mà cây đàn ghita có lẽ chỉ tình tang những nốt thật trầm.
Có lẽ vì tôi thích gọi mùa thu là “fall”, nên chẳng ngăn được trái tim mình đến độ lại buông chùng vài nhịp. Trong những ngày mà chiếc lá rơi cũng “tình” đến lạ, mùi hoa sữa luẩn quẩn trong đêm huyền hoặc dễ làm người ta “sa ngã” lắm.
Hà Nội chẳng độc quyền hương hoa ấy, nhưng mỗi lần ngửi thấy nó ở bất kỳ thành phố nào, tôi cũng chỉ bất giác nhớ về Hà Nội, nhớ đến đường Hoàng Diệu, Nguyễn Du, đường Trần Hưng Đạo, nhớ đêm Hà Nội và một người đã từng ru tôi say những buổi đêm ở nơi đây…


 
Ai bảo mùa thu là mùa dịu dàng nhất, nó là mùa dữ dội nhất mới phải. Bởi chỉ mùa thu thì mới có hoa sữa, và nguy hiểm hơn, mùi hương có tác dụng gọi nỗi nhớ...

Dường như chỉ ở Hà Nội mới có hương hoa sữa đậm đặc đến nhường ấy, đậm đặc đến độ chuếnh choáng say. Đôi khi bảng lảng, rồi đôi khi xộc thẳng vào mũi, vào tâm hồn ta khiến trái tim bối rối chẳng kịp phòng bị. Đi giữa mùa thu, tôi vẫn đùa rằng mình bị mùi hoa “giăng lưới”.

Có những khoảnh khắc chẳng biết không gian này là thực hay là ảo, đêm đang trôi là đêm nay hay ngưng đọng ở một tầng thời gian nào khác.
Có khi, chẳng trông thấy sắc trắng xanh nào ngan ngát ven đường mà vẫn cảm thấy một mùi hương đang len lên nhè nhẹ. Là mùi hoa trong ký ức của tôi, ẩn sâu trong lồng ngực chỉ đợi mùa về là bung ra thật khẽ.

Ai bảo mùa thu là mùa dịu dàng nhất, nó là mùa dữ dội nhất mới phải. Bởi chỉ mùa thu thì mới có hoa sữa, và nguy hiểm hơn, mùi hương có tác dụng gọi nỗi nhớ. Nhớ mùi nước hoa của ai đó còn vương trên gối đã nguy hiểm, nhớ mùi của cả một mùa dài thì khó bình yên được lắm.

Hương hoa mùa lá rụng. Ký ức xây nên hương thu hay mùi hoa vun thành kỷ niệm. Thấp thoáng trong mùi hoa, là mùi lá vàng chưa kịp úa, mùi mưa trong veo rất ngọt và mùi nắng thơm dìu dịu. Một thứ mùi rất “tình” ẩn trong một mùa lá rất “tình”. Vậy nên những người trót vô tình bước qua cuộc đời nhau, thường e ngại mùa thu.

Nhưng… mùa thu nào có lỗi gì, mùi hoa sữa dù nhẹ nhàng hay bẳn gắt cũng chẳng có lỗi gì nếu một sớm mai bạn tỉnh dậy và ao ước mùa hè ơi, ở lại đừng đi…
Blog của May

Không có nhận xét nào: