Hà Minh Linh Trang tại trường ĐH Dickingson (Mỹ)
| |||
Cũng như bao cô gái khác, tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ổn định, tôi xây dựng gia đình. Vợ chồng tôi đều là trí thức, có tư tưởng cởi mở, tiến bộ, rất ghét những quan niệm phong kiến, cổ hủ, những suy nghĩ cực đoan, nhất là chuyện phân biệt con trai, con gái.
Ngày ấy cách đây hơn hai mươi năm chưa có siêu âm, nên khi có thai không biết là con trai hay gái. Từ khi tôi mang bầu đến khi chuẩn bị sinh thì hầu như ai cũng đoán là con trai vì bụng nhỏ gọn, đi lại nhanh nhẹn. Tôi không thuộc thành phần khát con trai nhưng nghe họ đoán thế, vợ chồng tôi cũng mừng… Cái đêm tôi vượt cạn ở khoa sản bệnh viện tỉnh, có một đoàn sinh viên trường Đại học Y thực tập. Khi lên bàn đẻ dù rất đau và trước đông người, nhưng tôi được an ủi hơn nhiều vì ý nghĩ sung sướng sắp được ôm chàng hoàng tử. Cùng tiếng khóc non nớt của con cất lên, nằm trên bàn đẻ dù rất mệt, tai tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng của một cậu sinh viên an ủi: Thế là chị có người cơm nước, nấu nướng rồi nhé! Bé gái đầu lòng ra đời, tuy không phải là con trai như vẫn nghĩ trước đây, nhưng cả gia đình tôi, chồng tôi, mừng vui chào đón vì đó là con đầu cháu sớm. Hơn nữa cháu rất kháu khỉnh, cặp mắt lanh lợi, thần thái tươi tỉnh rất đáng yêu. Duy chỉ có tôi là chạnh lòng. Cái cảm giác mừng hụt cứ đeo bám. Thì ra tôi cũng “cay” con trai. Nhìn những chị cùng phòng sinh con trai mà tôi thấy thèm khát. Tôi ước con mình là trai, kể cả sứt môi hay xấu xí một chút cũng được (tôi nói rất thật). Và tôi thấy mình thật xấu xa, tội lỗi, và tôi giấu kín những suy nghĩ này. Thời gian trôi qua, tôi không còn nghĩ đến chuyện con trai, con gái nữa. Nhất là khi con gái tôi chập chững biết đi, biết nói, đáng yêu quá. Tôi cảm nhận rất rõ niềm hạnh phúc khó nói thành lời, đó là món quà mà ông trời ban cho gia đình tôi. Mỗi lần ở quê lên chơi với cháu, mẹ chồng tôi vẫn thường hay “xướng” lên cho cả nhà nghe rõ: “Trai mà làm gì, gái mà làm gì/ Con nào có ngãi, có nghì thì hơn. Cứ hãy nuôi dạy nó tốt, con gái còn bằng vạn lần con trai”. Gương mặt bà rạng rỡ chứng tỏ bà nói thật chứ không hề động viên vợ chồng tôi. Tôi biết ơn bà về điều ấy. Khi cháu vào lớp một, vợ chồng tôi đã dồn hết tâm lực để sao cho cháu phát huy hết được khả năng của mình, luôn khích lệ con nhưng không tạo áp lực, không bắt ép con học. Thấy cháu có năng khiếu về môn văn, tôi khuyến khích cháu học văn mặc dù nhiều người cho rằng văn không phải là môn thời thượng và nếu thi khối C rất khó xin việc. Ngoài văn ra, gia đình tôi hướng thêm cho cháu học môn tiếng Anh vì sau này làm bất cứ việc gì thì tiếng Anh cũng là một lợi thế. Lúc đó cháu chưa bộc lộ khả năng tiếng Anh nhưng nhờ cố gắng, lại tìm được thầy dạy giỏi nên cháu đã đạt kết quả rất tốt. Năng khiếu tiếng Anh của cháu được dịp bộc lộ và phát huy. Nhiều đêm cháu giấu bố mẹ học đến một, hai giờ sáng; khi mẹ thức giấc nhắc nhở cháu mới chịu đi ngủ. Ngày đó, cả gia đình tôi chỉ sống bằng đồng lương công chức, nhà cửa còn phải đi thuê nên cũng rất khó khăn. Nhưng hễ con muốn có tiền học ngoại ngữ, học văn hóa, học đàn, làm từ thiện... tôi sẵn sàng bằng mọi cách, kể cả vay mượn cho con toại nguyện. Có nhiều người ủng hộ nhưng cũng có người nói rằng, con gái cần gì phải học nhiều. Những năm học phổ thông, cháu đều là học sinh xuất sắc, dẫn đầu lớp chuyên của trường Amstecdam-một trường chuyên bậc nhất thủ đô. Mỗi lần họp phụ huynh, cô giáo thường đem cháu ra để làm gương, đến độ nhiều phụ huynh phải thốt lên: Con gái mà giỏi thế; Ai là mẹ Minh Trang đấy nhỉ; mát mặt quá! Ai đã trải qua những phút giây như vậy thì mới thấy hạnh phúc không phải là tiền bạc, mà là những đứa con giỏi ngoan, bất kể là trai hay gái. Bởi tương lai của các bậc làm cha, mẹ chính là con cái. Học hết phổ thông, nhờ trí thông minh, sự nỗ lực vượt bậc, nhất là khả năng tiếng Anh quá “siêu” cộng với sự động viên dẫn dắt của bố mẹ, con gái tôi đã được nhận được học bổng của trường đại học Dickingson của Mỹ. Cháu sang Mỹ du học mà tôi như trong giấc mơ. Mặc dù có học bổng nhưng gia đình tôi vẫn phải lo thêm tiền trang trải thêm những chi phí khi học tập ở Mỹ. Làm ở Việt Nam, chi tiêu ở Mỹ, bố mẹ phải vượt qua hai cơn khủng hoảng để có thể lo cho con học hành. Khi khả năng tài chính đã “hụt hơi”, tôi quyết định bán nhà để có chi phí cho cháu học hành được trọn vẹn. Con gái tôi hiểu điều đó và những năm học ở Mỹ, cháu thường đạt điểm rất cao, coi đó là món quà đáp lại tình thương yêu của bố mẹ, của đại gia đình. Con gái tôi còn là một đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo. Nó biết bố mẹ mong muốn điều gì và cố gắng thực hiện bằng được. Nó không chỉ học giỏi mà nội trợ, nhất là nấu nướng cũng rất khéo léo. Trước đây nó không thích nấu nướng vì cho rằng chỉ cần có tiền ra tiệm ăn là nhanh nhất. Nhưng tôi đã chỉ bảo con rằng là con gái, con cần biết nấu nướng cho giỏi. Nấu món ăn ngon là để cho chồng con, gia đình mình được ăn ngon. Không những thế, nấu ăn ngon cũng là con đường ngắn nhất để chiếm được cảm tình của những người xung quanh và bạn bè của mình. Nghe lời tôi, cháu rất chịu khó mầy mò làm những món ăn Việt Nam. Khi cháu sang Mỹ du học, chính cháu đã nấu những món ăn Việt Nam để tiếp đãi bạn bè các nước. Điều này đã kiểm chứng lời mẹ dạy, “nhờ được ăn ngon mà bạn bè có cảm tình với ẩm thực Việt Nam, với đất nước Việt Nam và con được yêu quý hơn” - cháu vui mừng khoe với mẹ. Gia đình tôi tự hào vì con gái đã làm rạng danh mái trường nơi cháu học; rạng danh gia đình, dòng họ; trên nữa là quê hương, đất nước. Trồng cây đã sắp đến ngày ăn trái, giờ thì cả nhà tôi đang mong chờ ngày cháu tốt nghiệp và trở về vào dịp hè này để được sống và làm việc ở Việt Nam. Cảm ơn con gái! |
Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013
Cảm ơn con gái!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Hay wá!
Đăng nhận xét