
Gạch men mặt tiền, mái vòm, trần cuốn, chấn song sắt hình hoa kim hương, mái nhà có ô văng… hoàn toàn theo tinh thần Thổ Nhĩ Kỳ. Ngược lại chóp mái lại theo đúng phong điệu Bắc Âu. Những cầu vồng phòng khách mượn lối cung đình Thổ. Phòng khách chính lớn hơn những đại sảnh Aten. Những mẫu mực xuất sắc của lối kiến trúc Ý... Nhà tắm theo kiểu Mỹ. Lối xây Ấn Ðộ, đường nét Trung Hoa... Tất cả cùng nhau chen vai thích cánh trong một khách sạn.
Đây là Azit Nexin, đương nhiên. Và kèm đó là cái tít hỏm hỉnh của câu chuyện “Xót tiền dân”.
Chẳng hiểu sao khi ngó tới 5 cái cổng chào trên chỉ 21km quốc lộ đi qua 3 huyện Hoài Đức, Đan Phượng, Phúc Thọ, người ta lại muốn “cười vào mũi” nhà văn người Thổ.
Cái khách sạn đông tây kim cổ nhà ông còn có tác dụng để ở, chứ cổng chào, chỉ có mỗi tác dụng là để… chào.
Trên Tuổi trẻ, Phó Chủ tịch Phúc Thọ cho biết cái cổng chào “để tuyên truyền nhân các sự kiện chính trị, dịp lễ tết hay thông tin các chủ trương quan trọng”, xây hết có 2,4 tỷ.
Còn Đan Phượng với mục tiêu “làm đẹp và tạo ra phố đi bộ để người dân qua đó tập thể dục”, chơi bạo hơn hẳn, bỏ ra 4,2 tỉ đồng cho cổng chào. Phó chủ tịch UBND huyện Đan Phượng bảo xây dựng cổng chào là thực hiện nguyện vọng của đảng bộ, nhân dân huyện. Và “Đâu có ai nêu ý kiến lãng phí gì đâu”.
Huyện xây cổng chào, xã cũng xây cổng chào. Khác chăng chỉ là cổng chào huyện xây bằng thuế của dân, còn cổng chào xã do người dân đóng góp trực tiếp.
Việt Nam vui tính hơn Thổ là cái chắc.
Mấy hôm trước, là chuyện cái xe thang cứu hỏa trị giá 1 triệu dollar suốt 14 năm chỉ dùng đúng 1 lần. Nguyên do là bởi ai bảo nó nặng đến 48 tấn, trong khi những cái cầu ở Sài Gòn vốn tao nhã thanh mảnh chỉ chịu được trên dưới 25 tấn.
Hôm qua, là chuyện ngành Hải quan ở ta ưa chữ nghĩa, thủ tục hành chính đến độ Phòng Thương mại Châu Âu tại Việt Nam (EuroCham) tính rằng “Nếu làm một phép tính nhỏ, cho dù có được co lại cỡ chữ và in hai mặt thì mỗi năm cơ quan hải quan và nhà nhập khẩu vẫn phải in ấn, sao chép và lưu trữ tới 1,5 triệu tờ giấy”.
Giấy tờ sinh ra từ sự vô lý và không cần thiết. Vô lý theo kiểu các dòng xe (mới) nhập khẩu nguyên chiếc vẫn phải đi đăng kiểm dù chúng có khi vượt tiêu chuẩn khí thải Euro 2 mà Việt Nam đang áp dụng.
1,5 triệu tờ giấy gắn liền với thời gian công sức giấy mực mà người ta phải bỏ ra làm. Nhưng hơn cả, có lẽ ở sự lãng phí tâm lực khi cuốn sách trắng của EuroCham một mặt than bằng hai chữ “quá nhiều”, một mặt láy đi láy lại hai từ “hành chính”.
Nhưng thật ra, vui tính nhất trong ngày hôm nay phải là ông Nguyễn Hồng Trường. Trả lời Tiền Phong, Thứ trưởng Bộ GTVT cho biết “lớp thảm mặt cầu Thăng Long áp dụng công nghệ mới, vừa làm vừa thử nghiệm, nên toàn bộ chi phí bỏ ra để sửa chữa mặt cầu xem như khoản tiền dành cho nghiên cứu khoa học”.
Khỏi thắc mắc nhé. 91 tỷ đồng thảm mặt cầu bằng công nghệ SMA xem như… phí thử nghiệm. Thử nghiệm để rút ra bài học SMA không phù hợp với mặt cầu Thăng Long, để khỏi “tái phạm”, cho đỡ “xót tiền dân”.
Tại sao nghe những câu chuyện trước mắt lại muốn “cười vào mũi” nhà văn người Thổ. Là vì ở Thổ, các quan chức “xót tiền dân” đã nhét mọi lối kiến trúc vào một trứ tác mang tên là khách sạn. Còn ở ta, những cái “trứ tác” xuất phát từ cái tâm “xót tiền dân” đó ở khắp mọi nơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét